XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đoàn Trưởng Ở Trên Cao


Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác Giả : Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Thể loại : Ngôn Tình

Nguồn : diendanlequydon

Nội Dung Truyện : Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Editor: Băng ngàn năm

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu nam chính là một huấn luyện viên thể thao , một đoàn trưởng dẫn dắt các huấn luyện viên khác .

Trong buổi tập dợt , anh kêu một đứa bé Hoàn Tử kêu làm mẫu cho các bạn , đứa bé trông rất giống anh , anh cứ tưởng mình là cha của đứa bé nên lúc nào cũng gọi ...

Cậu bé có vẻ rất tức giận vì lúc nào cũng bị làm phiền . Đây là một câu chuyện tình khá lạ tai khi mà chỉ vì một đứa bé giống mình mà anh quyết định sẽ theo đuổi mẹ của cậu ta !!!

Chương 1: Học Taekwondo

Ngày nóng nhất trong năm, Diệp Chi mới từ phòng máy lạnh trong công ty đi ra, khí nóng phà vào mặt khiến chóp mũi của cô đổ mồ hôi hột.

“Khí trời chết tiệt này…” Diệp Chi oán trách một câu trong lòng, trơ mắt nhìn xe taxi mở máy điều hòa không khí nhanh chóng lướt qua ở trước mặt, lại chỉ có thể từ trong túi móc ra một đồng tiền, lau mồ hôi hột đi tới trạm xe buýt.

Vừa đến trạm xe buýt, điện thoại của cô trong túi xách liền vang lên. Cầm lên xem, là mẹ Diệp.

“Mẹ, chuyện gì?”

“Chi Chi, con về nhà ngay ẹ, con trai của con muốn làm phản, lại muốn đi học Taekwondo gì đó. Mẹ liền nói thằng nhóc mấy câu, “tiểu tử thấy không khỏe hả?”, thế nhưng lại xụ mặt không để ý tới mẹ!” mẹ Diệp nắm lỗ mũi của mình giả tiếng khóc thê lương, oán trách với con gái “Con nói mẹ chăm sóc nó dễ dàng lắm sao? Mẹ khổ sở phục vụ nó lớn lên, nâng niu nó từ khi còn trứng nước, mẹ. . . . . .”

“Mẹ, được rồi. Con lập tức trở về nhà.” Diệp Chi cắt đứt màn giả bộ khóc của mẹ Diệp, lên xe buýt, quăng một đồng tiền vào đi, “Mẹ đừng giả bộ, Hoàn Tử mà biết giày vò người khác, con lại vui mừng.”

Nghe vậy, giọng mẹ Diệp lập tức hạ xuống, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi, nói tiếp “Tiểu tử đó mà không biết giày vò người khác? Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lùng, lúc nào cũng xụ xuống, như khối băng nhỏ…” Dừng một lát, lại thêm một câu, “Thật không biết là giống ai nữa.”

Diệp Chi cứng đờ, rồi hời hợt nói sang chuyện khác, “Mẹ, mẹ không phải lo cho tiểu tử thối đó, lát con về sẽ xử lý.” Nói xong, cúp điện thoại luôn.

Tuyến xe buýt này bình thường cũng không có nhiều người, nên dù là giờ cao điểm trên xe cũng rất vắng. Diệp Chi chọn một chỗ cạnh cửa kính ngồi xuống, nhìn dòng người vội vã đi trên đường, nhìn đến mất hồn.

Hoàn Tử tên thật là Diệp Cảnh Thâm, bởi vì mang thai trong lúc Diệp Chi làm việc quá độ, nên bảy tháng đã được sinh. Chỉ vừa được hai cân rưỡi, nhăn nhăn nhúm nhúm,tròn tròn nhỏ nhỏ như viên thuốc be bé.

Mọi người trong nhà đều nói đứa nhỏ này không sống nổi, nói Diệp Chi bỏ đứa bé đi. Dùng nhiều lý do khác nhau như: cô chưa kết hôn mà có con, đứa nhỏ này sau này sẽ liên lụy cô, căn bản không có người đàn ông tốt nào chịu cưới cô, nếu không có đứa nhỏ này, nói không chừng còn có thể tìm một nhà chồng tốt…

Nhưng khi đã làm mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn con của mình chết đi?

Tính tình Diệp Chi quật cường, lời của người nào nói cũng không nghe, từ bỏ công việc lương cao, để chuyên tâm chăm sóc con. Cô phải dựa vào viết tiểu thuyết mạng duy trì cuộc sống, khó nhọc nuôi Hoàn Tử lớn từng ngày từng ngày. Nhưng do sinh non , nên cơ thể Hoàn Tử rất yếu, động một chút là ngã bệnh.

Mẹ Diệp mê tín, tìm đại sư cao thâm đắc đạo coi một quẻ, nói tốt nhất là đặt một cái tên riêng cho đứa bé, không thể gọi đúng tên, lúc đó Diêm Vương Gia còn có thể tha cho đứa nhỏ một mạng.

Khi đó đứa nhỏ đang nằm viện, sốt cao không dứt, bị châm kim truyền nước đến mức tay chân đều bầm tím, cuối cùng tay chân cũng không tìm được mạch máu nữa, bác sĩ đành phải đâm kim truyền lên trên đầu, đau… đứa trẻ ngày ngày khóc đến nghẹn cả họng .

Lòng Diệp Chi lo lắng buổi tối không ngủ được, ngồi ở trước giường con trai len lén khóc, cũng không nghĩ cái gì mê tín không mê tín, khi đó thật đúng là nắm được cọng rơm cũng coi như cây cỏ cứu mạng, nghe được lời của mẹ lập tức đồng ý.

Đứa nhỏ gầy yếu, toàn thân chỉ còn da bọc xương. Lúc ấy Diệp Chi chỉ có một nguyện vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy con trai mập mạp, tròn trịa giống như một viên thuốc tròn vo, vì vậy gọi là Hoàn Tử(viên thuốc).

Kể từ khi bắt đầu gọi bằng tên riêng này, sức khỏe Cảnh Thâm đúng là dần dần khá hơn, đến bây giờ đã năm tuổi rồi, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng yếu ớt nhiều bệnh tật khi còn bé. Bây giờ Diệp Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả người nhà họ Diệp tính tình đều lạc quan tươi cười đáng yêu, nhưng Hoàn Tử lại càng lớn càng ít nói, bộ dạng lạnh lùng, nên cười thì cười, nên nói thì nói, không làm khó người khác, cũng không để ý người khác.

Lúc mới đầu, Diệp Chi thậm chí cho là đứa nhỏ này bị bệnh tự kỷ, mặc dù con trai mở miệng nói chuyện muộn, nhưng đâu có đứa nhỏ ba tuổi nào mà một tiếng “mẹ” cũng sẽ không gọi?

Cô dẫn con trai đi bệnh viện kiểm tra nhiều lần, bác sĩ cũng nói dây thần kinh trí lực của đứa bé không có vấn đề gì. Khiến tâm trạng Diệp Chi buồn bã ăn không ngon ngủ không yên.

Sau khi sức khỏe Hoàn Tử đã khá tốt hơn một chút, Diệp Chi mới bắt đầu tìm công việc đi làm. Vào một ngày, Diệp Chi tan việc về nhà, vừa mở cửa, chỉ thấy con trai xụ mặt đứng ở cửa, cô ngồi xổm người xuống, đang chuẩn bị nói chuyện cùng con trai, chợt nghe Hoàn Tử mở miệng kêu một tiếng “mẹ…”. Diệp Chi thiếu chút nữa khóc lên vì vui mừng, lúc này mới thật sự tin tưởng đứa con của mình không có vấn đề gì.

Nhưng đứa nhỏ này trời sanh ít nói, có lẽ là bởi vì không có cha nên tính tình cực kỳ lạnh lùng. Không nói người ngoài, dù với mẹ mình thì một ngày cũng không nói được mấy câu.

Cả ngày chỉ cầm sách xem, dù là sách gì cũng thích.

Diệp Chi cảm giác con trai trưởng thành hơi sớm, mới chỉ có năm tuổi nhưng hết mực hiểu chuyện. Mặc dù mỗi ngày không nói một lời, nhưng biết mẹ kiếm tiền nuôi gia đình rất khổ cực, chưa bao giờ gây cho cô bất kỳ phiền toái nào.

Nhưng cách đây không lâu lại quậy tưng lên muốn đi học tiểu học khiến Diệp Chi nhức đầu. Con trai bây giờ mới vừa vặn năm tuổi, khi đó mới hơn bốn tuổi, căn bản không đủ tuổi, trường học không nhận, cuối cùng ba Diệp phải đi nhờ vả mới có một trường học ở gần nhà chịu nhận, đợi đến lúc nhập học tháng chín này thì có thể đưa đứa bé vào học.

Diệp Chi thở dài, con trai thông minh sớm như vậy không biết có phải là chuyện tốt hay không, còn có tính tình lạnh lùng. . . . . . Cô rũ mí mắt xuống, có lẽ tính tình đó giống cha nó!!!

Công ty Diệp Chi cách nhà cũng không xa, đứng xe buýt mười mấy phút là đến. Cô xuống xe, định đi thẳng về nhà. Nhưng suy nghĩ một chút đứng ở dưới lầu mua một túi hạch đào(quả óc chó), để Hoàn Tử ăn giúp bổ não, rồi mới lên lầu.

“Hoàn Tử, mẹ đã về, mẹ yêu một cái!” Diệp Chivào cửa thay giày ra, đặt túi hạch đào lên trên bàn, ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiêng mặt muốn hôn.

Hoàn Tử với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhìn mẹ, không hiểu tại sao trong sách đều viết người lớn chững chạc, thành thục… mà mẹ của nó luôn làm cái chuyện ngây thơ, ngu ngốc như thế này nhỉ?

Thấy con trai không động đậy, Diệp Chi cũng không có để ý, đưa mặt đến trước mặt con trai, “Mau, hôn mẹ.” Dừng một lát, lại nói thêm, “Không phải muốn học Taekwondo sao? Hôn mẹ một cái nói không chừng mẹ sẽ đồng ý nha.”

Vừa dứt lời, Diệp Chi đã cảm thấy trên má trái có một chút ướt ướt, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của con trai đã dính trên mặt của cô.

Diệp Chi nở nụ cười sâu hơn, được voi đòi tiên lại nghiêng đầu nói, “Má phải cũng muốn.”

Có lẽ là bởi vì muốn mẹ cho phép đi học, nên Hoàn Tử không hề do dự, ở trên má phải của Diệp Chi cũng nhanh chóng nhận được một cái hôn.

Lúc này Diệp Chi mới thỏa mãn, không quan tâm sự phản đối của đứa nhỏ, một tay ôm đứa nhỏ lên, “Nói ẹ nghe, tại sao muốn học Taekwondo?”

Hoàn Tử không ưỡn ẹo nữa, giật giật ở trong ngực Diệp Chi, thấy mẹ không có để ý, lúc này mới ngoan ngoãn đưa tay vòng chắc cổ của Diệp Chi, mặt rúc ở hõm vai của cô nhỏ nhẹ nói “Muốn học.”

“Tại sao muốn học?”

Hoàn Tử không nói tiếp, Diệp Chi cũng không ép con, kiên nhẫn đổi một câu hỏi khác, “Hoặc là nói, con học Taekwondo xong muốn làm gì?” Dừng một lát, lại đùa giỡn tăng thêm một câu, “ Xưng vương xưng bá ở chung cư của chúng ta? Khiến tất cả người bạn nhỏ gọi là lão đại?”

Nói xong, bản thân bắt đầu cười ngây ngô.

Hoàn Tử không để ý đến nụ cười ngu ngơ của mẹ, trầm mặc một hồi, rồi lắc đầu mở miệng nói: “Không phải, con muốn Vu Thành Bác chết!”

Vu Thành Bác là con trai nhà đối diện, lớn hơn Hoàn Tử ba tuổi, tháng chín này cũng đi học tiểu học chung với Hoàn Tử, hai đứa bé thường chơi chung, chính xác mà nói, Vu Thành Bác luôn bám lấy Hoàn Tử.

Câu trả lời như thế nghĩa là gì? Diệp Chi 囧, con trai từ khi nào lại có khuynh hướng bạo lực như vậy chứ?

“Nói như con là không đúng, biết không hả Hoàn Tử?” Diệp Chi nhẹ nhàng dạy dỗ con trai, “Bình thường không phải mẹ dạy con phải cùng bạn bè đoàn kết hữu ái sao?”

Hoàn Tử ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp vừa đen vừa sáng của đứa bé vô cùng trong suốt nhìn thẳng vào mắt Diệp Chi, vẫn không trả lời. Diệp Chi nói tiếp:

“Vu Thành Bác là bạn tốt của con, nếu Thành Bác không chơi với con nữa, con sẽ thật cô đơn đó.”

“. . . . . .”

“Có thấy mình sai rồi hay không?”

“. . . . . .” Hoàn Tử trầm mặc nhìn Diệp Chi, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, không hề mở miệng phản bác.

Diệp Chi với con trai nhìn nhau một lát, rồi thở dài trong lòng, rốt cuộc vẫn buông tha cho con, vỗ vỗ đầu nhỏ của con trai, đặt con đứng xuống trên mặt đất, “Tốt lắm, cùng mẹ đi rửa tay ăn cơm.”

Hoàn Tử nâng bước chân ngắn ngủn đi theo phía sau Diệp Chi, ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh. Thân thể Hoàn Tử vẫn chưa cao tới một mét, không thể với tới bồn rửa tay, Diệp Chi đang đặt một chiếc ghế nhựa ở bên cạnh bồn rửa tay, mỗi lần Hoàn Tử muốn rửa tay rửa mặt, thì đem ghế nhựa đặt trước bồn rửa tay, đứng lên chiếc ghế nhựa là được, đặc biệt dễ dàng.

Hoàn Tử khi còn bé mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng mà từ bốn tuổi đến nay sức khỏe đã dần tốt lên. Đứng lên ghế nhỏ rất lưu loát, nên mọi người trong nhà họ Diệp tấm tác khen ngợi.

Nhưng mà hôm nay, Diệp Chi mới vừa mở vòi nước, chưa kịp vén tay áo lên, đột nhiên cảm thấy trước mắt xoẹt một cái, ngay sau đó “phịch” một tiếng, trong lòng cô giật thót một cái, đứa nhỏ lại bị té!

Diệp Chi nhanh chóng giơ tay ra túm con trai lại , nhưng mà vẫn chậm tay, Hoàn Tử té từ trên ghế xuống, đầu nhỏ đụng vào cạnh máy giặt, phát ra một tiếng “cốp”.

“Hoàn Tử! Có đau hay không?” Diệp Chi vội vàng ngồi xổm người xuống, một tay ôm lấy con trai ,một tay xoa xoa trên đầu, vừa xoa vừa hỏi.

Đứa nhỏ hơi mím môi, quật cường xoay mặt qua một bên, trầm mặc không lên tiếng, mặc dù không có la đau, nhưng đôi mắt dần dần đỏ lên.

Ánh mắt và dáng vẻ của Hoàn Tử cực kỳ xinh đẹp, Diệp Chi mắt to hai mí, nhưng đứa bé lại không giống mẹ, ngược lại đuôi mắt dài. Không phải mắt phượng bình thường, mà là bên trong nhọn bên ngoài rộng rãi, đôi con ngươi dài nhỏ xinh đẹp, thoáng nhíu lại, thấy rất sắc sảo.

Lúc này trong đôi mắt kia lại tràn đầy nước mắt, Diệp Chi nhìn mà lòng đau xót, vừa đưa tay giúp xoa đầu, vừa nhẹ giọng thổi một hơi ở vết thương, “Mẹ thổi một chút, Hoàn Tử sẽ hết đau nha.”

“Mẹ. . . . . .” Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, lúc này cũng không nhịn nói một tiếng mềm nhũn, nhào thẳng vào trong ngực Diệp Chi nghẹn ngào, “Nếu…nếu là học Taekwondo cũng sẽ không ngã xuống.”

Con trai cho tới bây giờ đều là tính tình lạnh lùng, trừ lúc hai ba tuổi không hiểu chuyện, sau đó không hề ở trước mặt mình khóc đau lòng như vậy… trong lòng Diệp Chi mềm nhũn, không hề nghĩ ngợi mở miệng đồng ý, “Được… chờ thêm mấy ngày nữa nha, mẹ sẽ đi tìm huấn luyện viên cho con.”

“Có thật không?” Hoàn Tử vui mừng ở trong ngực Diệp Chi ngẩng đầu lên, khẽ mở to hai mắt nhìn cô như không thể tin được vào tai mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt vẫn còn hai hàng nước mắt chưa khô.

Diệp Chi vừa nói ra thì hối hận, dù sao con trai vẫn còn nhỏ, không biết học Taekwondo có cực khổ không? Nhưng lúc này lại nhớ đến khuôn mặt vui mừng, bộ dáng hưng phấn của con trai. Diệp Chi đành hạ quyết tâm đi tìm huấn luyện viên cho con.

Cô gật đầu một cái, đỡ con trai té dưới đất dậy, ôm Hoàn Tử đứng lên ghế nhựa, “Tốt lắm, mẹ đồng ý con có lúc nào thì nuốt lời chưa? Rửa tay nhanh lên một chút.”

Hoàn Tử nghe vậy vội vàng rửa đôi tay nhỏ bé dưới vòi nước , cẩn thận xoa nhiều lần, lúc này mới giơ tay ra quơ quơ trước mặt Diệp Chi , ẹ kiểm tra.

Diệp Chi bắt được tay nhỏ bé của con trai gặm một cái, ôm bé xuống khỏi cái ghế ngồi, “Rất sạch sẽ, Hoàn Tử thật biết nghe lời. Con tự lau khô tay nha, mẹ ra ngoài giúp bà ngoại dọn cơm.”

Hoàn Tử gật đầu một cái, nghe lời cầm khăn tay màu lam của mình lau tay thật khô, rồi mang ghế nhựa lúc nãy đứng đặt về vị trí ban đầu, xong mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Bé mới vừa bị té, cũng không chỉ là đụng phải đầu, Diệp Chi không phát hiện ra. Đuôi mắt Hoàn Tử liếc nhìn bắp đùi của mình, đã xưng lên một cục …

Lúc ăn cơm, bé cố ý đem bắp chân đưa đến trước mặt mẹ Diệp quơ quơ, cho đến khi mẹ Diệp bỏ đũa ăn cơm xuống, cầm bắp chân của bé đau lòng xoa xoa, rồi cũng đồng ý bé đi học Taekwondo. Lúc này bé mới cầm cái muỗng của mình, múc một muỗng cháo bắp thật lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười xinh đẹp, trên má phải hiện lên một lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Chương 2: Té ra máu

Diệp Chi luôn luôn mạnh mẽ, cương quyết. Ngay cả không muốn thấy Hoàn Tử chịu khổ, nhưng đã đồng ý con trai thì tuyệt đối không nuốt lời, nếu không sẽ dạy hư đứa bé. Cho nên ngày hôm sau, vừa mới tan việc về nhà, cô còn chưa ngồi nóng ghế, liền đi tìm nơi học Taekwondo cho Hoàn Tử.

Nhà bọn họ đang ở thành phố C cũng khá hoang vu, nhưng ở trung tâm thành phố C cũng buôn bán sầm uất. Nghe nói lúc chưa xây thành phố C, ai cũng không cần nơi này, cũng nhờ thị trưởng thành phố C biết nhìn xa trông rộng, vay một khoản tiền lớn mua lại mảnh đất này rồi xây nên thành phố C.

Qua mấy chục năm rồi, vốn là nơi không ai muốn bây giờ lại là tấc đất tấc vàng. Một mét vuông là 10 mấy vạn, còn có nơi lên đến vài chục vạn .

Nhưng mà lúc cha mẹ Diệp mua đất còn không đáng tiền, làm cho cha Diệp thường nói mình gặp may.

Trong thành phố C có nhiều nơi dạy Taekwondo, nhưng Diệp Chi không biết nơi nào dạy Taekwondo tốt nhất, vì vậy tự mình đi thực tế khảo sát xem như thế nào. Nghe rất nhiều người nói, cuối cùng mọi người đều nói cái lớp Taekwondo nhỏ kia có huấn luyện viên dạy rất tốt.

Diệp Chi nghe tên vị huấn luyện viên xong cảm thấy có chút ác cảm, nhưng nếu quả thật có thực lực, thì ác cảm kia có thể bỏ qua.

Tiếp Diệp Chi là một người đàn ông lớn hơn cô vài tuổi, biết Diệp Chi muốn đưa con trai tới học, thì hết sức nhiệt tình, thiếu chút nữa đã biểu diễn ngay tại chỗ cho Diệp Chi xem.

Diệp Chi ôm ngực, xem xét cẩn thận lớp học, lớp học xinh đẹp mà rộng rãi, màu xanh đỏ xen nhau. Ở cuối lớp là nơi nghỉ ngơi có kê mấy cái ghế dài sạch sẽ. Trên vách tường còn đặt một cái gương lớn, chiếm hết một bức tường, có lẽ là để huấn luyện viên dễ dàng quan sát động tác của các học viên.

Diệp Chi tương đối hài lòng với lớp học này, người đàn ông ở trước mặt không hề kiêu ngạo như những huấn luyện viên võ thuật khác, ngược lại thái độ rất nhiệt tình, là một người rất kiên nhẫn đối với trẻ nhỏ, nên trong lòng bắt đầu tin tưởng.

Đây là nơi chuyên dạy cho sinh viên nên không đắt lắm, học phí hết sức hợp lý, người đàn ông giới thiệu cũng rất cặn kẽ, từ lễ nghi đến tư thế học Taekwondo, giảng giải cho Diệp Chi cặn kẽ từng chút một, không hề tỏ ra khó chịu.

Vì vậy Diệp Chi quyết định ngày mai để Hoàn Tử đến đây học, ngay lập tức đóng học phí rồi rời khỏi lớp học.

Cô vừa rời đi không lâu, cửa lớp học lại bị đẩy ra, một người đàn ông hết sức tuấn mỹ từ bên ngoài đi vào, lông mi dài mắt nhỏ, màu da trắng nõn, nhưng mà không hề yếu đuối, ngược lại có một luồng khí sắc bén. Anh ta mặc một bộ đồ màu trắng Taekwondo hay dùng, bên hông buộc đai đen nhánh, bộ đồ màu trắng này rất bình thường nhưng mặc trên người anh chàng đẹp trai này lại trông rất mạnh mẽ, bén nhọn.

Người đàn ông kia có vẻ mệt mỏi nên đi lên trên võ đài ngồi xuống, hơi ngẩng đầu nhìn người đang ngồi đếm tiền ở trên ghế dài, mắt nhỏ dài mày khẽ nhếch lên, “Bạch Kỳ, mình đã nói không nhận thêm học viên rồi mà?”

Động tác đếm tiền của Bạch Kỳ không ngừng lại, tay phải cử động thật nhanh, ánh mắt nhìn một xấp đỏ thẫm ở trong tay giống như bị nhập ma, không ngẩng đầu lên đáp, “Yên tâm đi, không phải là người nữ sinh viên kia mà là một cậu bé.”

Lúc đang nói chuyện, Bạch Kỳ đã đếm xong tiền, anh ta đem một chồng tiền xếp thật chỉnh tề, rồi đi tới bên cạnh người đàn ông mới vừa vào kia, bỏ tiền vào trong tay anh ta,nói: “Kỷ Lâm…huấn luyện viên Kỷ, chỗ chúng ta lớn như vậy, thêm một đứa nhỏ thì tính là gì, làm gì có ai chê tiền ít. Không kiếm cũng uổng nha, há há.”

Kỷ Lâm đang sửa sang lại vạt áo thì ngón tay dừng lại, bị lời nói của Bạch Kỳ gợi lên sự hứng thú “Đứa bé mấy tuổi? Con trai hay con gái?”

Bạch Kỳ và Kỷ Lâm tuổi ngang ngang nhau một người 30, một người 33, hai người từ thời nhỏ là bạn tốt của nhau, anh ta đương nhiên biết Kỷ Lâm rất thích những đứa nhỏ, đây cũng là lý do anh ta mặc kệ lời nói của Kỷ Lâm thu nhận Hoàn Tử. Kỷ Lâm mặc dù bình thường cười nói vui vẻ, dễ nói chuyện, nhưng thật ra cũng rất cứng đầu…

Cách đây một năm đã trở thành đoàn trưởng. Trong quân đội, Bạch Kỳ cũng có quen biết nhiều,mọi người ở sau lưng đều nói đoàn trưởng của bọn họ là con lừa lì lợm

Lúc còn trẻ, Kỷ Lâm đã vào quân đội, ngay cả cha là thượng tướng, cũng không chấp nhận đối xử đặc biệt. Từng bước đi lên từ binh lính, liên tục thăng chức, bây giờ đã lên đến chức Thượng tá, giữ chức đoàn trưởng trong quân đội . Sáu năm trước, đã dùng năng lực điều tra nổi tiếng cả quân đội.

Nhưng sau khi sự kiện kia xảy ra, anh ta ngu ngơ mất sáu năm ở Nam Phương, sau khi trở về thì thay đổi hoàn toàn như một người khác, liều lĩnh bạt mạng.

“Con trai còn chưa có gặp nên không biết như thế nào.” Bạch Kỳ toét miệng cười với Kỷ Lâm, “Chỉ là…mẹ của đứa bé là một người đẹp… chậc chậc…cũng không tệ.”

“Cút” Kỷ Lâm đứng lên cho Bạch Kỳ một quyền, mắt đen nhỏ dài híp một cái, “Đêm nay có việc, không thể tới dạy học, cậu đứng lớp giùm mình một chút.”

“Biết…biết…cậu đứng lớp ba ngày thì nghỉ mất hai bữa, còn lớn hơn huấn luyện viên “ Bạch Kỳ lầm bầm một câu xong lại làm nóng người.

Kỷ Lâm giao toàn bộ nội dung huấn luyện lại cho anh ta, rồi thay đạo phục ra, sau mới lái xe đến một khách sạn gần đó. Tối nay anh tham gia sinh nhật của em gái Nhạc Du, cha mẹ Kỷ rất coi trọng bữa tiệc này, đặc biệt đặt một phòng bao lớn trong khách sạn để ăn mừng.

Nhạc Du ra đời vừa nửa tháng thì bị người trộm đi, sau 26 năm mới tìm được. Ai ngờ còn chưa ở cùng cha mẹ Kỷ thêm mấy năm, thì gả cho Úc Lương Tranh. Vì vậy cha mẹ Kỉ càng thương yêu đứa con gái này, dù con lớn nhất Kỷ Lãng và con thứ hai Kỷ Lâm ở chung một nhà, cũng không quan trọng bằng một Nhạc Du.

Kỷ Lâm thấy cha mẹ như vậy không hề sai, ngược lại anh cũng thích em gái nhỏ của mình giống cha mẹ, muốn yêu thương bù lại những ngày xa vắng cô.

Người một nhà ầm ĩ đến nửa đêm, những người đàn ông uống hơi nhiều, say lảo đảo từ trong khách sạn đi ra. Cả nhà anh cả Kỷ Lãng đi trước, em gái Nhạc Du ôm con gái nhỏ cùng Úc Lương Tranh theo sát phía sau, thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ chậm rãi nắm tay nhau đi dạo sau cùng.

Kỷ Lâm nhìn trước mặt một cái, lại nhìn phía sau một cái, cũng chỉ thấy mình lẻ bóng, trong lòng cũng có chút cô đơn. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù đã không còn quan tâm đến chuyện kết hôn, nhưng nhìn người khác một nhà hạnh phúc, ở tận đáy lòng cũng rất hâm mộ.

Uống rượu nhiều như vậy, chắc chắn không thể lái xe được nên mọi người cùng nhau đứng bên ngoài bãi đỗ xe, thuê xe về nhà.

Kỷ Lâm chưa bao giờ đi chung xe với mọi người trong nhà, lấy cớ đoàn trường có chuyện, trong đêm khuya, một người lẳng lặng đi về nhà ở lối đi bộ.

Ban đêm mùa hè gió thổi hết sức mát mẻ, thổi lên trên mặt lành lạnh, cực kỳ thoải mái. Trong người Kỷ Lâm có chút rượu, bị gió thổi thì tiêu đi không ít.

Sau khi xảy ra sự kiện kia cách đây 6 năm, đây là lần đầu tiên anh buông lỏng như vậy, thần kinh cẳng thẳng trong sáu năm đã tạo thành gánh nặng tinh thần cực lớn cho anh, có lẽ cha ép buộc nghỉ ngơi nửa năm là chính xác.

Kỷ Lâm thở dài một tiếng, đè nén toàn bộ cảm xúc trong lòng, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại hôm nay Bạch Kỳ nói với anh,có một đứa bé mới xin học, chiều nay có thể gặp được, không biết đứa bé trông như thế nào?

Diệp Chi mới tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, thì cảm thấy có điều không ổn, vào phòng vệ sinh cởi quần liền nhìn thấy, quả nhiên là “dì cả” đến rồi!

Diệp Chi kêu rên một tiếng, trời nóng bức này, làm phụ nữ thật là phiền não. Cô tìm khắp phòng ngủ của mình, cũng không tìm thấy băng vệ sinh, Diệp Chi thế mới biết, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn…

Thật may là lầu dưới có một cửa hàng 24h, nếu không cô thật đúng là không biết phải làm sao.

Ngày thứ nhất kinh nguyệt của Diệp Chi không ra nhiều, vì vậy cô thay đồ vội vã chạy xuống lầu, mua một lần hơn một trăm đồng tiền băng vệ sinh, lúc này mới giơ túi ny lon lớn lên vội vội vàng vàng chạy về nhà.

Mắt cô cận thị nhẹ, lại gấp gáp, không để ý nên tại chỗ khúc quanh đụng phải một người.

Nhưng người này phản ứng rất nhanh, Diệp Chi mới vừa đụng vào, anh ta liền né sang bên cạnh ngay lập tức, làm cả người Diệp Chi trong nháy mắt mất trọng tâm, cố gắng chỉ ngã một lần, rốt cuộc vẫn không thể nào ổn định được cơ thể, tiếp tục ngã thêm một lần nữa.

Diệp Chi thật ra cũng có chút tính trẻ con, nhưng bởi vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên bản thân buộc phải chín chắn, vì vậy đối với người khác luôn có vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ, chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như vậy.

Cho tới khi té xuống đất, điều đầu tiên Diệp Chi nghĩ không phải là mình té có đau không, mà là âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ là ban đêm, không có nhiều người nhìn thấy, nếu không thật là rất mất mặt.

“Cô không sao chứ?” Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi giống như một con thỏ nhỏ rơi vào một khe hẹp, xoay trái xoay phải, ra sức giãy giụa, nhưng rốt cuộc vẫn té thẳng xuống đất. Trong lòng nén cười muốn nghẹn đến nội thương, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, ngược lại nhỏ giọng lịch sự hỏi một câu.

“Không có việc gì.” Diệp Chi cúi đầu buồn buồn trả lời một câu, trong lòng lại thầm nghĩ ‘anh cứ làm bộ như không thấy, giống như chưa từng đụng phải tôi, tôi sẽ càng không có gì đó.’

“Không có ngã gãy tay gãy chân chứ, có thể đứng dậy không?” Kỷ Lâm đưa tay ra.

Diệp Chi cũng không khách sáo, đặt tay vào tay Kỷ Lâm mượn sức của anh dễ dàng đứng lên. Dù sao lúc mình mất thể diện cũng bị người này nhìn thấy, bây giờ nắm tay của anh ta đứng lên thì có sao đâu?

“Cám ơn anh” Diệp Chi vỗ vỗ quần đùi, phủi sạch sẽ bụi bậm trên người, cầm túi băng vệ sinh mới mua nhìn Kỷ Lâm nói một tiếng “cám ơn”.

Lúc cô ngẩng đầu lên, Kỷ Lâm mới thấy rõ diện mạo của cô, mắt to da trắng, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng mà không hề yểu điệu, ngược lại trông rất chín chắn. Mặc dù còn trẻ, nhưng nhìn một cái cũng biết không phải một nữ sinh viên mới ra trường.

“Đừng khách sáo.” Kỷ Lâm trả lời một tiếng, thu hồi ánh mắt đánh giá Diệp Chi lại, nhìn cô cười cười.

Diệp Chi đang tới ‘dì cả’, lại bị mất mặt, nên muốn về nhà. Vì vậy nhìn Kỷ Lâm gật đầu một cái, đi nhanh không khác gì chạy trốn.

Nhưng cả hai lại đi cùng một hướng, vốn Kỷ Lâm đi ở phía trước, bây giờ đổi lại là Diệp Chi đi trước.

Thành phố C là thành phố du lịch, nổi tiếng cả nước, vì vậy đèn điện đường rất sáng, chiếu sáng đường cái như ban ngày. Hơn nữa Kỷ Lâm lại là lính, mắt rất tốt, đi tới một bước thì thấy được phía sau mông Diệp Chi có một vệt máu nhỏ.

Lúc Kỷ Lâm thấy vết máu kia, còn tưởng rằng do anh ta đụng ngã mà Diệp Chi bị rách da chảy máu, nên không chút suy nghĩ mở miệng gọi to, “Này cô…cô gái… cô té ra máu kìa.” Có lẽ vì trước đó bị té, vẫn còn đang lúng túng. Diệp Chi phản ứng cũng chậm chạp, quay đầu lại kinh ngạc nói: “Nơi nào té ra máu? Tôi không nhìn thấy.”

Kỷ Lâm tăng bước chân, đuổi kịp Diệp Chi, cười nói với cô : “Cô dĩ nhiên không nhìn thấy được, bởi vì là ở phía sau, tôi. . . . . .” Lời kế tiếp anh còn chưa nói hết, thì thấy trên tay Diệp Chi xách theo một túi ny-lon lớn băng vệ sinh.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .